Thanh phong kiếm dẫn lối,ta tương phùng giữa một trời hoa rơi Nụ cười của mỹ nhân chỉ dành cho đấng anh hùng Minh nguyệt đao có hiểu mộng nhân gian? Hồng trần phù hoa một kiếp rồi sẽ là hư vô Tình này khó tỏ,lệ chảy vào tim Ngâm khúc trường ca hư ảo Duyên trần hợp tan ly biệt Đợi đến tóc bạc sương mai vẫn không có ngày tương phùng
Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012
NHẬT KÝ TUẦN 1
Giữa bão tố cuộc đời ngang trái,Biết tìm đâu hạnh phúc, tương lai.Trên đường đời nhiều cạm bẫy chông gai,Ai mới là người vì ta mà
khóc.Hôm nay...nói sao nhỉ...những cảm xúc cuộn trào trong tim,nhưng lại chẳng thể nói gì!Gía anh có thể hiểu,vì sao tôi rời xa anh,chắc tôi đã ko phải khổ sở như thế
này...Ngồi 1 mình trong phòng,tôi cứ mãi nghe đi nghe lại ca khúc"you are
not alone" tôi ước gì cũng có ai đó bên cạnh tôi,lắng nghe chia sẽ nỗi cô
đơn trong tim mình...Bạn thân tôi đã từng nói với tôi về việc,một ngày con
người ta cũng có những lúc sống khác bình thường,họ sẽ dùng khoảng thời gian đó
để sống thật với bản thân...Và tôi thì biến nó thành những khoảng thời gian
"lặng",lặng trong tim,trong suy nghĩ,và lặng với những thứ xung
quanh.Những lúc ấy,tôi thường ngồi một mình,không làm gì cả và chỉ nghĩ về một
cái gọi là mông lung,không xác định,cho đến khi tôi đột ngột giật bắn mình,khi
bỗng nhớ đến anh...
Lúc đầu nhỏ bạn thân cũng biết tôi chỉ muốn cua đổ anh,như một trong những
chiến tích tình cảm nhăn nhít của tôi,nhưng...không biết từ khi nào,nó đã phát
hiện ra,một sự thật mà bản thân tôi cũng không biết! ...Tôi yêu anh!Phải,không
biết từ lúc nào,tôi đã thua...tôi đã yêu đối tượng dùng để trêu đùa của
mình!Chắc có lẽ là từ những lúc,tôi bị cuốn vào đôi mắt trong sáng,chân thành
và đầy tình cảm của anh dành cho tôi,tôi cảm thấy như mất phương hướng mỗi khi
nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú,ngây thơ của anh,tôi chỉ còn có thể
bám víu vào đôi tay anh đưa ra,âm thầm,không báo trước,dắt tôi đi trên con
đường mang tên là "chân tình",tôi không biết tình yêu mình trao
anh,từ khi nào đã trở nên lớn và sâu đậm đến thế,ngồi bên anh,nắm lấy đôi tay
mạnh mẽ,ấm áp của anh,tôi tham lam không muốn buông ra,và cũng quên mất....trò
chơi tình yêu của tôi và anh.Tôi sững sờ khi biết lần đầu tiên mình bị loại
khỏi trò chơi tình cảm,có phải là vì tôi đã đùa giỡn với trái tim của quá nhìu
người....bây giờ đã đến lúc tôi phải trả giá cho tất cả?Mỗi lần anh ôm tôi vào
trong lòng,nói sẽ không bao giờ buông tay tôi,muốn tôi hứa sẽ mãi mãi bên cạnh
anh,tim tôi nhói đau...nhưng môi tôi lại cố nở nụ cười,sau mỗi lần anh hỏi tôi
như thế,như bản năng tôi muốn cười thật tươi,nắm chặt đôi tay anh,thật hạnh
phúc gật đầu với anh...Nhưng tôi phải làm sao,nếu một mai,anh biết được mục đích
thật sự tôi tiếp cận anh,trái tim anh sẽ tan nát đến nhường nào,và nếu thấy anh
đau lòng trái tim tôi cũng sẽ không thể đập nỗi mất...ngày kết thúc trò chơi đã
đến.Noen năm ấy,noen hạnh phúc nhất cuộc đời tôi,anh đón tôi và hai đứa đi bên
nhau đến nhà thờ,dù trời lạnh lẽo,trái tim tôi cũng đang lạnh lẽo,tôi tranh thủ
từng giây từng phút được bên anh,được sưởi ấm bởi đội tay to của anh,thật tỉ mỉ
ngắm gương mặt thật điển trai,nam tính của anh,như là lần cuối cùng còn có thể
được ngắm anh trong tư cách bạn gái anh,tôi đem từng chổ,từng chổ,mọi góc nhỏ
trên gương mặt anh ghi nhớ thật rõ...vì tôi không muốn quên đi khuôn mặt đặc
biệt này,hôm ấy anh đã nói rất nhiều,rất nhiều những việc liên quan đến tương
lai và...chúng đều có sự có mặt của tôi trong đó...trong tương lai của anh có
tôi.... có tôi...vậy mà khi bắt đầu,tôi không hề nghĩ anh sẽ là trạm dừng chân
cuối cùng của tôi,giờ đây trái tim tôi bị anh buộc thật chặt mất rồi,những lời
nói của anh có lẽ tôi không xứng đáng được nghe,tôi ko xứng dc anh yêu, và yêu
thật nhìu như z,chúng tôi ra về trong sự quyến luyến của anh,và sự xót xa,đau
đớn điên cuồng trong tôi,ngồi phía sau anh,nhìn cái lưng to lớn vững chãi,cái
lưng mỗi khi mệt mỏi em đều dựa vào,rồi than vãn cùng anh,nhưng anh chỉ lắng
nghe ko nói gì,cứ thế...giờ đây ôm chặt lấy anh,em ước gì thời gian ngừng lại
cho em dc mãi ôm lấy anh thế này.Anh đưa em về nhà,chợt anh dừng lại:"làm
vợ anh em nhé!".Không còn là 1 lời nói đùa.Anh chân thành nhìn vào đôi mắt
em,trái tim em tan chảy,đôi mắt ương ướt.Em đã không thể nói gì,mặc dù em
biết,ngàn vạn lần,đôi môi em khao khát được nói câu "em đồng ý" đến
nhường nào.Anh đột ngột ôm lấy em,hôn nhẹ lên má,em đã đẩy anh thật mạnh!Rồi
chạy vội vào nhà,bỏ lại anh cô độc giữa đêm noen lạnh lẽo,để về nhà vùi mặt vào
gối khóc.Cầm điện thoại,em ko biết mình nhắn những gì,chỉ biết từng từ từg từ
như kim găm sâu vào tim,em đã tuyệt tình như thế,em đem trái tim anh ra đùa
giỡn,để rồi em cũng làm thương tích khắp tim em...:"Trò chơi đã kết
thúc!Chúng ta chia tay thôi.Và em là người chiến thắng.Tạm biệt anh,chúc anh
tìm được hạnh phúc."Đúng!em là người chiến thắng,em đã làm anh yêu em,em
cũng "ko yêu anh",em là người chiến thắng mang trên mình là những vết
thương.
EM CÓ KHÓC ĐÂU ANH.....?
ĐÓ LÀ NỤ CƯỜI TAN RA ĐẤY CHỨ,
MỘT NỤ CƯỜI QUAY QUẮT NỖI NHỚ,
MỘT NỤ CƯỜI DAI DẲNG NIỀM ĐAU
ĐỪNG TRÁCH EM KHI MÌNH CHẲNG ĐẾN ĐƯỢC VỚI NHAU...
TÌNH YÊU CÓ THẬT,NHƯNG MÀ MONG MANH QUÁ....
GIỮA CUỘC ĐỜI NGỖN NGANG GIÔNG TỐ,
TRÁI TIM EM KHÔNG ĐỦ SỨC ĐỐI ĐẦU...
RỒI THỜI GIAN SẼ QUA ĐI RẤT NHANH,
ANH SẼ CÓ NHỮNG MỐI TÌNH NỒNG NÀNG KHÁC
CHỈ CÓ EM KHI THU VỀ MAN MÁC...
PHÚT CÔ ĐƠN EM LẶNG LẼ MỈM CƯỜI...!!!
ĐỪNG TRÁCH EM KHI MÌNH CHẲNG ĐẾN ĐƯỢC VỚI NHAU...
TÌNH YÊU CÓ THẬT,NHƯNG MÀ MONG MANH Q
Lúc đầu nhỏ bạn thân cũng biết tôi chỉ muốn cua đổ anh,như một trong những
chiến tích tình cảm nhăn nhít của tôi,nhưng...không biết từ khi nào,nó đã phát
hiện ra,một sự thật mà bản thân tôi cũng không biết! ...Tôi yêu anh!Phải,không
biết từ lúc nào,tôi đã thua...tôi đã yêu đối tượng dùng để trêu đùa của
mình!Chắc có lẽ là từ những lúc,tôi bị cuốn vào đôi mắt trong sáng,chân thành
và đầy tình cảm của anh dành cho tôi,tôi cảm thấy như mất phương hướng mỗi khi
nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú,ngây thơ của anh,tôi chỉ còn có thể
bám víu vào đôi tay anh đưa ra,âm thầm,không báo trước,dắt tôi đi trên con
đường mang tên là "chân tình",tôi không biết tình yêu mình trao
anh,từ khi nào đã trở nên lớn và sâu đậm đến thế,ngồi bên anh,nắm lấy đôi tay
mạnh mẽ,ấm áp của anh,tôi tham lam không muốn buông ra,và cũng quên mất....trò
chơi tình yêu của tôi và anh.Tôi sững sờ khi biết lần đầu tiên mình bị loại
khỏi trò chơi tình cảm,có phải là vì tôi đã đùa giỡn với trái tim của quá nhìu
người....bây giờ đã đến lúc tôi phải trả giá cho tất cả?Mỗi lần anh ôm tôi vào
trong lòng,nói sẽ không bao giờ buông tay tôi,muốn tôi hứa sẽ mãi mãi bên cạnh
anh,tim tôi nhói đau...nhưng môi tôi lại cố nở nụ cười,sau mỗi lần anh hỏi tôi
như thế,như bản năng tôi muốn cười thật tươi,nắm chặt đôi tay anh,thật hạnh
phúc gật đầu với anh...Nhưng tôi phải làm sao,nếu một mai,anh biết được mục đích
thật sự tôi tiếp cận anh,trái tim anh sẽ tan nát đến nhường nào,và nếu thấy anh
đau lòng trái tim tôi cũng sẽ không thể đập nỗi mất...ngày kết thúc trò chơi đã
đến.Noen năm ấy,noen hạnh phúc nhất cuộc đời tôi,anh đón tôi và hai đứa đi bên
nhau đến nhà thờ,dù trời lạnh lẽo,trái tim tôi cũng đang lạnh lẽo,tôi tranh thủ
từng giây từng phút được bên anh,được sưởi ấm bởi đội tay to của anh,thật tỉ mỉ
ngắm gương mặt thật điển trai,nam tính của anh,như là lần cuối cùng còn có thể
được ngắm anh trong tư cách bạn gái anh,tôi đem từng chổ,từng chổ,mọi góc nhỏ
trên gương mặt anh ghi nhớ thật rõ...vì tôi không muốn quên đi khuôn mặt đặc
biệt này,hôm ấy anh đã nói rất nhiều,rất nhiều những việc liên quan đến tương
lai và...chúng đều có sự có mặt của tôi trong đó...trong tương lai của anh có
tôi.... có tôi...vậy mà khi bắt đầu,tôi không hề nghĩ anh sẽ là trạm dừng chân
cuối cùng của tôi,giờ đây trái tim tôi bị anh buộc thật chặt mất rồi,những lời
nói của anh có lẽ tôi không xứng đáng được nghe,tôi ko xứng dc anh yêu, và yêu
thật nhìu như z,chúng tôi ra về trong sự quyến luyến của anh,và sự xót xa,đau
đớn điên cuồng trong tôi,ngồi phía sau anh,nhìn cái lưng to lớn vững chãi,cái
lưng mỗi khi mệt mỏi em đều dựa vào,rồi than vãn cùng anh,nhưng anh chỉ lắng
nghe ko nói gì,cứ thế...giờ đây ôm chặt lấy anh,em ước gì thời gian ngừng lại
cho em dc mãi ôm lấy anh thế này.Anh đưa em về nhà,chợt anh dừng lại:"làm
vợ anh em nhé!".Không còn là 1 lời nói đùa.Anh chân thành nhìn vào đôi mắt
em,trái tim em tan chảy,đôi mắt ương ướt.Em đã không thể nói gì,mặc dù em
biết,ngàn vạn lần,đôi môi em khao khát được nói câu "em đồng ý" đến
nhường nào.Anh đột ngột ôm lấy em,hôn nhẹ lên má,em đã đẩy anh thật mạnh!Rồi
chạy vội vào nhà,bỏ lại anh cô độc giữa đêm noen lạnh lẽo,để về nhà vùi mặt vào
gối khóc.Cầm điện thoại,em ko biết mình nhắn những gì,chỉ biết từng từ từg từ
như kim găm sâu vào tim,em đã tuyệt tình như thế,em đem trái tim anh ra đùa
giỡn,để rồi em cũng làm thương tích khắp tim em...:"Trò chơi đã kết
thúc!Chúng ta chia tay thôi.Và em là người chiến thắng.Tạm biệt anh,chúc anh
tìm được hạnh phúc."Đúng!em là người chiến thắng,em đã làm anh yêu em,em
cũng "ko yêu anh",em là người chiến thắng mang trên mình là những vết
thương.
EM CÓ KHÓC ĐÂU ANH.....?
ĐÓ LÀ NỤ CƯỜI TAN RA ĐẤY CHỨ,
MỘT NỤ CƯỜI QUAY QUẮT NỖI NHỚ,
MỘT NỤ CƯỜI DAI DẲNG NIỀM ĐAU
ĐỪNG TRÁCH EM KHI MÌNH CHẲNG ĐẾN ĐƯỢC VỚI NHAU...
TÌNH YÊU CÓ THẬT,NHƯNG MÀ MONG MANH QUÁ....
GIỮA CUỘC ĐỜI NGỖN NGANG GIÔNG TỐ,
TRÁI TIM EM KHÔNG ĐỦ SỨC ĐỐI ĐẦU...
RỒI THỜI GIAN SẼ QUA ĐI RẤT NHANH,
ANH SẼ CÓ NHỮNG MỐI TÌNH NỒNG NÀNG KHÁC
CHỈ CÓ EM KHI THU VỀ MAN MÁC...
PHÚT CÔ ĐƠN EM LẶNG LẼ MỈM CƯỜI...!!!
ĐỪNG TRÁCH EM KHI MÌNH CHẲNG ĐẾN ĐƯỢC VỚI NHAU...
TÌNH YÊU CÓ THẬT,NHƯNG MÀ MONG MANH QUÁ....
TRÁI TIM EM KHÔNG ĐỦ SỨC ĐỐI ĐẦU...
RỒI THỜI GIAN SẼ QUA ĐI RẤT NHANH,
ANH SẼ CÓ NHỮNG MỐI TÌNH NỒNG NÀNG KHÁC
CHỈ CÓ EM KHI THU VỀ MAN MÁC...
PHÚT CÔ ĐƠN EM LẶNG LẼ MỈM CƯỜI...!!!
RỒI THỜI GIAN SẼ QUA ĐI RẤT NHANH,
ANH SẼ CÓ NHỮNG MỐI TÌNH NỒNG NÀNG KHÁC
CHỈ CÓ EM KHI THU VỀ MAN MÁC...
PHÚT CÔ ĐƠN EM LẶNG LẼ MỈM CƯỜI...!!!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)